Nhân bất học bất tri lý.
Làng Yên quê tôi nghèo lắm, từ bao đời
nay, người dân quê tôi chỉ chí thú làm ruộng và chăn nuôi theo kiểu tự cấp tự
túc. Có người từ khi sinh ra đến khi chết đi chưa một lần bước qua cổng làng.
Thế rồi quê tôi cũng được nở mặt nở
mày với thiên hạ. Chả là họ Triệu quê tôi bỗng có người là cán bộ cấp cao. Cũng
không biết Triệu Đại Nhân làm cán bộ to cỡ nào và từ khi nào, chỉ đến khi Triệu
lão gia từ trần thì làng tôi được đón cơ man nào là xe con từ khắp nơi về
viếng. Vòng hoa xếp dọc hai bên đường.
Sau ngày đưa tang Triệu lão gia, làng
tôi có nhiều đoàn cán bộ về chỉ chỉ, trỏ trỏ. Có đoàn còn mang cả
máy móc về ngắm nghía, đo đo, vẽ vẽ, đóng cọc, vẽ sơn. Họ nói là đang khảo sát lập dự
án gì gì đó?.