VÔ ĐỀ
“Thời gian ơi, chớ vội đi
Tình xưa, bạn cũ khắc ghi tháng ngày”
XUÂN sang xin bớt mưa bay
Cho tóc bớt bạc trắng đầy hạt mưa
HẠ về bớt nắng gắt gay
Để mồ hôi bớt đọng đầy áo ai?
THU đến xin bớt heo may
Cho lá bớt rụng vàng đầy lối đi
ĐÔNG ơi xin bớt lạnh lùng
Bao nhiêu mặn nhạt xin đừng quên nhau?
Miệng cười nhưng dạ còn đau
Phấn son đâu lấp được màu thời gian?
Hoạ: (câu ĐÔNG lạc vận so với câu trên, lục bát gì mà gieo vần thế hả ông gì ơi)
Trả lờiXóaXuân sang hoa nở lá bay
Tóc dù có bạc đời này vẫn hay
Hạ về dù nắng gắt gay
Trời xanh càng thắm tình người chẳng phai
Thu đến gió lộng heo may
Bạn bè đến tự chân mây cuối trời
Đông dù có lạnh tơi bời
Rượu ngon bạn quý kệ đời đánh nhau
Cứ cười đi, xá gì đâu
Ngày vui sống, chớ mệt đầu thời gian
Tôi lại thích cái chất con gái trong bài vô đề, ngược với chất mạnh mẽ nam tính trong bài họa. Nếu tác giả bài Vô đề thiên về cách cảm, thì bài họa lại đậm chất tả; Mạch thơ trong bài Vô đề dản dị, lời cầu mong thì nhẹ nhàng, trái với sự thách thức thời tiết của bài họa: Dù nắng gắt gay, dù đông lạnh tơi bời. Cái chất con gái khi nhắc nhở “ Bớt mưa, bớt nắng, bớt heo may..” nhiều khi thuyết phục con trai hơn là một sự thách đố”. Một bài là tình yêu, một bài là tình bạn.
Trả lờiXóaNếu được phép sửa chút đỉnh thì tôi xin sửa trước câu đông cho vần: “ Cho lá bớt rụng vàng đầy ngõ chung” Cái ngõ chung mà 2 người đã từng đi hoặc vẫn đang đi cùng.
Xuân sang , hạ về, thu đến, nhưng tới Đông thì “Đông ơi” rất tha thiết, chịu nhịn; vẫn là chất “con gái”: “Đông ơi xin bớt lạnh lùng”; nếu người khác có khi lại nói : Xin chớ lạnh lùng.
Thời gian đã làm thay đổi đi nhiều: Nay nhan sắc em dù phấn son nhưng đâu còn dậy hương. Ngày xưa chàng đâu có nắng gắt, heo may. Tuy không gừng cay muối mặn nhưng đã từng mặn nhạt, xin chàng đừng quên em.
Mong rằng tác giả sẽ còn nhiều bài thơ nữa để chia sẻ, chỉ cần chăm chút thanh, vận là câu lục bát của bạn sẽ thích hơn.
ST
Yêu nhau xin hẹn kiếp sau
Trả lờiXóaLàm thân Tùng – Bách bên nhau trọn đời
Kiếp này mệt lắm người ơi
Tiền tài - danh vọng nó thời nhiễu nhương
Mang thân vào cõi vô thường
Nâng niu mãi chút tình thương bạn bè!
(Trích…)
Trả lờiXóaNgày Xuân tuyết phủ Sa-pa,
Lại thêm Cao-Lạng tuyết sa trắng đèo.
Thời gian thì cứ bay vèo,
Bốn mùa phai nhạt nên nghèo mất thơ?
………………………………………
Lục bát trở thành “Quốc Thơ”
Nên tôi vụng dại…lơ mơ mấy vần.
Xuân về tuyết phủ Sapa
Trả lờiXóaTuyết tan Ban lại nở hoa trắng ngần
Cuộc đời dù gặp Sóng Thần
Tấm gương người Nhật ta cần noi theo
Thế gian dẫu có bay vèo
Tình ta vẫn cứ trong veo bạn nhì (nhỉ)!
(Bút Trúc)
bài thơ rất hay
Trả lờiXóabài thơ " Vô đề" là một tấm lòng nhân hậu , nặng tình đời , tình người . Thời gian vô cùng tận nhưng là hữu hạn và vô giá với mỗi con người . Có người ước thời gian ngừng trôi nhưng ở đây tác giả chỉ ước thời gian chớ vội đi , có đi nhưng đi chầm chậm thôi cho mái tóc đỡ bạc , cho tuổi xanh thêm dài và thời gian đừng xoá đi biết bao kỷ niệm êm đềm , đẹp đẽ của cuộc đời
Trả lờiXóahay qua
Trả lờiXóahay qua
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóabài thơ " Vô đề" là một tấm lòng nhân hậu , nặng tình đời , tình người . Thời gian vô cùng tận nhưng là hữu hạn và vô giá với mỗi con người . Có người ước thời gian ngừng trôi nhưng ở đây tác giả chỉ ước thời gian chớ vội đi , có đi nhưng đi chầm chậm thôi cho mái tóc đỡ bạc , cho tuổi xanh thêm dài và thời gian đừng xoá đi biết bao kỷ niệm êm đềm , đẹp đẽ của cuộc đời. Xuân , hạ , thu , đông là những dấu mốc cụ thể của hai câu lục bát mở đầu ấy. Mong mùa xuân bớt mưa bay cho mái tóc bớt bạc , mong mùa hạ bớt nắng gắt gay cho bớt đi nỗi nhọc nhằn , mùa thu bớt gió heo may cho vợi đi nỗi nhớ và mùa đông bớt lạnh lùng cho bớt đi những ấm-lạnh của cuộc đời .
Trả lờiXóaNhững ước mong cũng mãi chỉ là ước mong thôi . Thời gian vẫn không ngừng trôi , bình thản và khắc nghiệt (" phấn son đâu lấp được màu thời gian" ) , nên dù " miệng cười" mà "dạ còn đau"
lắm.
Lục bát là một thể thơ dễ làm nhưng khó hay. Nhưng có hề chi đâu . Trên hết vẫn là tấm lòng mà .
Thơ lục bát chỉ có thể nói là bình dân,nhưng khó làm.Khó ở đây trước tiên phải tuân thủ luật bằng-trắc,gieo vần ở câu sáu ,câu tám cho không gượng ép mà khó hơn rất nhiều ở câu bắc cầu(câu chuyển).Thường khi đã hết câu tám,thì từ cuối của câu tám phải vần với từ cuối của câu sáu tiếp theo.Cái khó ở đây không phải tìm vần mà đã có vần nhưng thơ phải chuyển ý.Thường bài thơ cho được & chỉn chu là cái sự chuyển này trùng với ý tác giả.
Trả lờiXóaNgay như thơ TH rất thành công ở câu bắc cầu ,vần bắc cầu:
…Nó đi tìm thóc quanh bồ công văn
Lát rồi chim nhé chim ăn
Bác còn bận đón khách văn đến nhà.
Đúng ra phải là :Bác còn bận đón khách Thơ đến nhà.
Nhưng lại hơi gương bởi vần ăn:khách văn Đành rằng Văn Thơ thường liền với nhau,nhưng mãi sau này TH làm đến phó thủ tướng thứ nhất cũng không ai gọi là nhà văn(cho là tự gọi.cũng gượng) :Nhà thơ làm kinh tế.Thậm chí Phùng Quán người gọi TH là ông cậu ,trong tạp chí Ngọn lửa cũng viết(đại ý):Thế gian có thể mất nhiều PTT,TT nhưng mất đi một nhà thơ thì quá tiếc.Nhưng đấy là chuyện “đời”.Hãy về với chính ta: Nguyễn Xuân Hưng mọi người đều có thể gọi anh một cách chính xác:Nhà văn,nhà báo,nhà điện ảnh…vì anh đều đã vậy , đang vậy.Song không ai gọi anh là Nhà thơ,mặc dù đã vào Websti riêng của anh đọc thơ NXH tôi thấy thơ anh hơn chúng ta mấy cái đầu.
“Vô đề “ chưa thể là một bài thơ,vì không có câu chuyển ,vần chuyển.Vô đề chỉ là những câu lục bát riêng rẽ bình về Xuân-Hạ-Thu-Đông.Với ý tưởng ngợi ca tình bạn.
Tôi thử cùng bạn viết lại Vô đề đúng luật Lục bát. Đương nhiên có thể hơi lệch với ý ban:Một phần vì câu chuyển ,vần chuyển.Một phần vì ý tôi khác ý bạn:thiên nhiên mà còn 4 mùa rõ rệt thì vẫn là tuyệt vời.Tôi đồ rằng:miền Bắc bây chừ chỉ còn hai mùa rõ rệt:Mùa Đông rét lạnh và Mùa hè nắng nóng(Có thể nhiều mưa hoặc ít mưa).Có khác 2 mùa rõ rệt miền Nam :mùa mưa & mùa khô?
Vô đề
“Tiếng yêu tôi gửi lên trời,
Hoá cơn mưa ướt cả Người lẫn Tôi”
-Thơ Nguyễn Trọng Tạo-
Xuân này xin mãi mưa bay
Mưa sa đầu tóc mưa say men trời
Hạ về Hạ trắng tuyệt vời
Đã ai gọi nắng cho ngời bình minh?
Thu cuối vương vấn nghĩa tình
Trời mây xanh thắm quê mình đẹp hơn
Đông dài nào thấy cô đơn
Mở trang blog gần hơn Hoá mình
Ta cười đâu có cần xinh?
Đã ngoài ngũ thập mãi tình ở trong…
Viết thêm & kết:cũng là Lục bát cho là rất gượng:
Rằng hay chẳng dám nói hay,
Chỉ muốn đúng luật đã gay lắm rồi
Xin người cứ trách chê tôi.
Góp vui mà vẫn” đứng ngồi chẳng yên.?”