- Đoàng!
Phát súng nổ vang. Viên đạn trúng vào chiếc điện thoại trên bàn khiến nó nấc lên một tiếng, rồi xuyên qua trúng chiếc tivi đang phát lại bộ phim Lang băm khiến cả công ty chìm trong im lặng.
***
Tên cướp lao vào như một cơn lốc, tay vung khẩu súng ngắn tự động có gắn ampli để tiếng nổ được khuếch đại, hô to:
- Tất cả ngồi im. Ăn cướp đây.
Mọi người trong phòng sững sờ như bị sét đánh, thậm chí ông trưởng phòng đang ngáp cũng phải dừng lại, khiến ai cũng nhìn rõ chiếc răng vàng. Cô thư ký dừng tay đánh máy ở dòng chữ "đơn xin...", còn ông giám đốc ngừng đôi mắt khi đọc tới chữ "kính trình...". Tên cướp hét:
Im phăng phắc. Rồi bà kế toán trưởng lên tiếng với giọng rụt rè:
- Thưa ông, tiền thì chúng tôi còn cần hơn ông nữa. Nhưng giờ này công ty không có một xu nào.
Tên cướp không phải loại nhiều lời. Hắn kéo một ngưòi đàn ông lại, kê súng vào mang tai:
- Ta đếm đến ba, nếu không đưa tiền ra...
Mọi người nhìn nhau. Bật cười. Cô thư ký nói:
- Thưa ông, đấy là giám đốc công ty. Nếu bắn vào giám đốc sẽ không có ai ký. Mà thiếu chữ ký thì không thể rút tiền ở nhà băng được.
Tên cướp ngớ người. Nhanh nhẹn, hắn đẩy người đàn ông ra, kéo cô thư ký tới gần họng súng đen ngòm:
- Vậy tôi bắn nhỏ này. Tiền đâu, vàng đâu, đô la đâu? Cũng đếm đến ba.
Trưởng phòng thong thả ngáp tiếp. Giám đốc ung dung cúi xuống đọc tờ trình, vài người còn lại xoay ra đánh bài "tiến lên". Tên cướp gầm:
- Một. Hai...
Cô thư ký mếu máo:
- Ông ơi, ông có đếm tới ba triệu cũng chẳng ai đưa tiền ra đâu vì họ không ưa tôi. Tôi là cháu ông tổng giám đốc nên họ phải nhận vào làm chứ tôi không biết gì cả?
Hốt hoảng, tên cướp xô cô gái ra, túm lấy một thanh niên trẻ khỏe, đẹp trai.
- Nếu ta bắn gã này mọi người có đưa tiền ra không hả?
- Ông nổ súng là mắc mưu họ đấy. Tôi là thợ sửa chữa máy lạnh cho công ty. Cả mấy tháng nay nợ tiền điện nên máy lạnh phải ngưng chạy rồi. Họ đang kiếm cách cho tôi thôi việc. Ông bắn tôi sẽ hợp thức hóa chuyện này.
Tên cướp điên lên. Mồ hôi túa ra trên chiếc lưng xăm đầy tên tuổi các vũ trường, địa chỉ các quán karaoke. Hắn túm lấy hai ngưòi trong đám đánh bài, hoa khẩu súng lên như một thiếu nữ múa lửa hoa ngọn đuốc và gào:
- Vậy thì ta bắn hai đứa này cùng một lúc! Tiền đâu?
Mắt giám đốc lóe lên tia hi vọng. Bà kế toán trưởng cố gắng kìm nén vẻ vui mừng, những người còn lại nhìn chăm chăm vào khẩu súng, miệng lẩm nhẩm:
"Thưa ông, ông có mang chúng tôi vào lò quay cũng chẳng ai van xin đâu. Vì chúng tôi là chủ nợ công ty. Chúng tôi ở đây là để đợi nếu có tiền là xiết luôn cũng như ông vậy. Mà chúng tôi đợi đã một năm rồi."
Tên cướp kinh hoàng. Chưa bao giờ hắn gặp phải tình huống bế tắc đến thế này. Hắn rút trong lưng ra một con dao to bản, sáng loáng, tiến tới chồng giấy tờ trên bàn.
- Nếu không có tiền ta sẽ băm nát hết!
Tất cả đồng thanh:
- Thưa ông, nếu ông không băm thì đám hồ sơ ấy cũng nát lắm rôi. Mọi thứ trong đó đều lộn xộn không phải như băm mà như trong máy nghiền vậy.
Tên cướp từ từ đưa súng lên, kê vào... đầu mình:
- Neu các vị không đưa, tôi sẽ bắn... tôi. Các vị sẽ phải tốn tiền lo thủ tục, lo chi phí ma chay. Nào, tôi đếm đến ba. Một...
Câu nói như một tiếng sét nổ trong phòng. Tất cả sững người nhìn nhau rồi nhìn ngón tay đặt trên cò súng. Nghiêm trọng rồi. Có một xác chết trong công ty? Lôi thôi lắm.
- Hai...
Không khí như đặc lại. Ông giám đốc từ từ đưa tay vào thắt lưng. Tên cướp phản ứng rất nhanh:
- Đưa tay lên. Súng hả?
- Không phải súng. Tôi muốn móc máy điện thoại di động ra.
Tên cướp đắc chí:
- Có vậy chứ. Gọi cho ngân hàng, bảo họ mang tiền lại.
Giám đốc thong thả bấm số. Ông nói thì thầm vào đó, rồi nhẹ nhàng bỏ máy xuống, nói với tên cướp:
- Xin ông cứ tự sát đi.
- Ông vừa nói gì với ngân hàng đó?
- Không. Tôi vừa điện cho dịch vụ mai táng. Họ hứa là ông nổ súng, họ sẽ cho tôi mười phần trăm hoa hồng.
(Trích "Thư của Trứng gà gửi Chứng khoán" - Tiểu phẩm Lê Hoàng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét