VỀ ĐƯỜNG LÂM
"Văn Minh chốn nơi đây xa vời
Đi bộ tám chín cây- Chờ xe năm sáu chuyến…”
Đường Lâm ơi, Đường Lâm ơi
Ba mươi năm, nửa cuộc đời đã qua
Ký ức xưa, chẳng phai nhòa
Văn Minh chốn ấy vẫn xa, xa vời…
Còn đâu giếng nước mát trong?
Tường bao xếp gạch đá ong, xương rồng
Nhớ chăng đồi vắng chiều đông?
Những khi ca hát, đêm không đèn dầu…
Nhớ chăng cháo hến Tích Giang?
Nhớ khi gió đuổi cát vàng vào canh?
Nhớ không bát nước chè xanh?
Nhớ ai đào ruộng để dành nước trong…
Cùng đoàn trở lại chốn xưa
Đầu đông se lạnh cho vừa lòng nhau
Cho dù ở tận đẩu đâu
Đến ngày HỘI LỚP rủ nhau cùng về…
Bài thơ đã gợi nhớ nhiều kỷ niệm xưa: Giếng nước cổ Đường Lâm; Tường gạch đá ong, cao khoảng 1 mét, trồng cây xương rồng ở trên; Nhớ những buổi chiều mùa đông, gió mùa đông bắc, cát bụi mịt mù...Nhớ những buổi chiều mò hến, bắt trai về nấu canh, nấu cháo với cơm nguội?.Nhớ những buổi tối mang cơm sống đi đổi chè xanh? Nhớ nhưng hố nước đào bên bờ ruộng để đánh răng, rửa mặt.
Trả lờiXóaĐã qua rồi những ngày gian khổ?. Nhắc lại để cho cuộc sống đẹp hơn?. Xin cảm ơn!