Sau khi học xong Đại học, do tình
hình chiến tranh ở biên giới phía Bắc nên tôi phải nhập ngũ. Khi đó
lão Hoành đã già lắm. Lão vẫn ở một mình ngoài bờ sông, với khu
pháo đài bao bọc bằng trúc “bất khả xâm phạm” của lão. Thi thoảng
về phép, tôi vẫn đến chơi và nói chuyện với lão. Lúc tôi kể về
những vùng núi ở tít biên giới phía bắc mà tôi đã đi qua, lão chăm
chú nghe, thi thoảng lại hỏi về một địa danh nào đó xa lắc, ước ao
được đến vùng đó một lần nữa trong đời rồi lại thở dài ngao ngán...
Đợt nghỉ phép Tết Nguyên đán năm
đó, lão Hoành đã yếu lắm, lão cứ giữ tôi lại tâm sự. Lão bảo: Lão
sống ngần này tuổi rồi, chỉ chiêm nghiệm và đúc kết được ba điều.
Lão nói: Chú là con thầy giáo, học nhiều, biết nhiều, đi nhiều...
Anh mong chú nghe anh một lần, anh có chết cũng không ân hận gì.
Lão Hoành vén tay áo lên chỉ cho tôi xem vết sẹo lồi ở cẳng
tay trái của lão. Lão bảo: Đây là kết quả của việc lão học người
xưa không đến nơi, đến chốn. Lão kể: Đã lâu lắm rồi, vào một buổi
chiều tối, có hai thằng bất hảo, bịt mặt lẻn vào nhà lão định chôm
chỉa. Khi lão phát hiện thì bọn chúng bỏ chạy. Lúc đó lão vớ được
cái néo đập lúa ở hiên nhà làm vũ khí và đuổi theo, vừa đuổi vừa
hô “Đứng lại”. Đuổi đến bãi ngô cuối làng, cách nhà lão khá xa, thì
cả hai thằng đều chạy chậm lại. Khi lão đuổi kịp thằng chạy sau thì
nó đứng lại, vừa thở vừa nói: Cháu chịu thua bác, cháu xin lỗi
bác. Bác bảo sao cháu xin vâng theo…? Lúc đó lão nghĩ: ông cha ta
thường nói: “Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại”, thế là
lão mất cảnh giác, định tiếp tục đuổi theo tên chạy trước thì nó
đã ở ngay trước mặt lão. Hai tên xông vào tấn công lão. Tên chạy sau
cầm con dao rựa chém lão. Cũng may, lão gạt tay trái nên đường dao
chệch khỏi cổ, nhưng lão bị nhát chém khá sâu. Bực mình, lão dồn
hết sức đánh mạnh đoạn néo vào má trái tên này. Chắc cú đánh khá
mạnh khiến nó phải buông dao ra bưng mặt, lảo đảo khụy xuống. Tên đi
cùng tay cầm đoạn trúc chặt tại nhà lão xông vào tấn công lão tới
tấp. Một phần vì mệt, phần bị mất máu nên lão hoa mắt, ngã xuống.
Cũng may, khi lão ngã xuống ruộng ngô, cánh tay bị thương đè lên đất phù
sa nên cầm được máu. Khi lão tỉnh dậy thì đã khuya lắm rồi… Những
ngày sau đó, lão lùng sục khắp nơi đặng tìm ra kẻ lừa đảo đã nhẫn
tâm chém lão. Lão tin rằng, cú đánh vào má trái tên trộm kia thế
nào cũng để lại dấu ấn trên mặt. Lão hối hận lắm, lão hối hận vì
nhiều lẽ: Vì tin tưởng vào lời dạy của người
xưa, vì tin người, vì lão chậm chạp, không phản ứng kịp, vì mất
cảnh giác, vì… nên lão suýt mất mạng. Lão bảo tôi: Thế đấy, trong
cuộc sống sau này chú phải luôn cảnh giác với kẻ thù, với bọn bất
lương…và nhất là khi học và làm theo những lời dạy của các bậc
tiền nhân thì phải hiểu thấu đáo rồi hãy làm theo?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét