Con người lão Hoành vốn đã bí hiểm.
Từ ngày vợ lão chết, lão càng bí hiểm hơn. Qua bố tôi, tôi được
biết, lão vốn có hai người con trai. Con cả lão đi lính cho Pháp,
chết trận ở sông Lô trong chiến dịch Việt Bắc Thu đông năm bốn bẩy.
Sau khi chồng chết, vợ nó cũng bỏ nhà đi đâu biệt tích. Con thứ hai
của lão theo cách mạng, tham gia chiến dịch Điện Biên và hy sinh tại
mặt trận. Từ đó, hai vợ chồng lão rất ít khi xuất hiện trước đông
người.
Thế rồi, một buổi chiều định mệnh đến với lão. Sau đợt mưa
lớn kéo dài, nước sông lên cao, vô số cá theo dòng nước về xuôi. Đúng
lúc đó, vợ lão lại bị cảm nằm bẹp trên giường. Mụ vốn bị bệnh hen
xuyễn nên suốt ngày thở dốc, người còm nhom, gầy tong teo. Vì ham bắt
cá nên lão chỉ kịp đặt nồi cháo cho mụ, dặn mụ nếu đói thì lấy
cháo ăn, ăn xong thì uống thuốc và nghỉ ngơi. Vợ lão vâng dạ luôn mồm
nên lão yên tâm rủ con Vàng đi đón cá. Ai ngờ, vợ lão mò ra vườn
hái tía tô và hành định cho vào cháo để ăn giải cảm. Cũng chẳng ai ngờ, khi hái
rau về, chắc là đói và bị cảm nên mụ ngã xuống hố nước. Mà đó là
cái hố trâu đầm, do mưa kéo dài nên đọng chút nước, chắc sâu chỉ độ hai gang tay. Khi ngã xuống hố, con Mực cố kéo mụ lên nhưng không được bèn sủa vang
gọi người đến cứu. Khi hết hy vọng, Mực ta phóng đi tìm lão về. Lúc
lão hớt hơ hớt hải chạy về thì mụ đã an bài…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét