CHÀO MỪNG...

Blog của tập thể K20 Đại học Bách khoa Hà Nội

7/11/12

ĐÙA CHÚT THÔI


      Tính sao đây?

     Tại phòng khám, một bệnh nhân nam than phiền với bác sỹ rằng đã nhiều ngày qua, cô vợ từ chối quan hệ mà không rõ lý do.
     Sau khi thăm khám kỹ cho anh này mà không phát hiện dấu hiệu bất thường. Bác sĩ yêu cầu anh ta đưa vợ đến khám.
       Đúng hẹn, một phụ nữ còn khá trẻ xuất hiện, chị ta trò chuyện cởi mở với vị bác sĩ và thú nhận nguyên nhân: Tôi bị mất trộm xe, nên nhiều ngày qua phải thuê xe ôm đi làm. Hôm nào anh xe ôm cũng hỏi: Bữa nay chị trả tiền xe cho tôi hay chị tính sao đây? Do tôi không có tiền để trả tiền xe nên tôi đành phải “tính” với anh ta để trả công.
     Cũng vì lý do tế nhị này mà hôm nào tôi cũng tới công sở muộn giờ. Sếp tôi đã nhiều lần khiển trách và dọa tôi: Vi phạm kỷ luật lao động nhiều vậy, cô định thôi việc hay cô tính sao đây? Và tôi lại phải “tính” với sếp để không bị mất việc làm.
      Rồi, cuối mỗi buổi chiều đi làm về tôi lại phải đi xe ôm và thế là… Thế nên, khi về đến nhà, tôi đã quá mệt mỏi, rã rời vì mỗi ngày 3 lần phải “tính”. Vì vậy tôi trở nên lãnh cảm với chồng, chẳng còn thiết tha gì chuyện ấy nữa. Bác sĩ bảo tôi phải làm gì bây giờ?.
      Bác sĩ ngẫm nghĩ một lát và cười nói: Tôi rất thông cảm với cô. Nhưng, theo ý cô, bây giờ tôi sẽ tiết lộ nguyên nhân với chồng cô hay ta tính sao đây?
      …

3 nhận xét:

  1. Ngán thay chung một chiếc giường
    Mà lòng xa cách ai lường được đâu
    Ví như còn có kiếp sau
    Ta thề xuống tóc, cạo đầu đi tu
    Tu rồi mới thấy mình ngu
    .........................
    (cũng đùa chút thôi)

    Trả lờiXóa
  2. Thương thay
    Cái mặt
    "Nam nhi"!
    Nghèo hèn
    Khiến vợ phải đi...
    "tính" liều!
    Một ngày
    Bốn lượt "tính" điêu
    Còn đâu sức để yêu chiều...
    Chiếu chăn?
    Sao không "tính" nước làm ăn?
    Trách người?
    Sao chẳng trách thân mình
    Hèn?
    (Đùa chút gọi là...)

    Trả lờiXóa
  3. Tôi cũng góp vui bằng nụ cười Gabrovo(Bungari chính hiệu).Là được nghe kể trưc tiếp,của người lao động từ Bun về.Và cũng là đối lập với bài thơ rất "hóm" thứ 2.
    Chuyện rằng,anh chàng kia suốt năm tháng phải xa vợ kiếm tiền.Không biết có kiếm tiền được không,song mỗi lần đi xa về anh lại thấy trong nhà có một đồ dùng xịn xuất hiện:Lần đầu là cái tivi màu,sau là tủ lạnh Sanyo của Nhât...rồi điều hoà nhiệt độ cũng của Nhật.Anh không nghi ngờ gì lại vui vẻ cho rằng có lẽ mình cứ đi vắng suốt ,mỗi lần về lại có vật dụng mới lại không tốt hay sao?Rồi đây có ô tô riêng nữa chưa biết chừng?Anh cứ vậy mãi chẳng thấy ô tô đâu ngoài lúc thì thêm cái gường xin,tủ xịn...đồ nhà bếp xịn.
    Không kiên nhẫn được nữa,một lần anh về nhà bất thình lình trái với qui luật.Bắt gặp quả tang vợ đang khoả thân cùng anh chàng lạ trên giường.Không cáu giận,lại cười tươi.Anh hỏi anh chàng kia:Tivi màu mày mua à?Gật đầu.Tủ lạnh mày mua à?Gật đầu....Anh ta nói lời âu yếm với vợ:-Em ơi! đắp thêm chăn cho nó kẻo lạnh!Lùi ra cửa .khép rất nhẹ nhàng...Bây giờ những thứ vật dụng này là quá bình thường với người Việt,song 30 năm trước thì cả Tây và ta cũng là hiếm và quí.(Cái thời TV đen trắng còn phải xem nhờ...)Bởi có trách mình hèn không kiếm được tiền cũng là một ý,song sự đời mải mê kiếm tiền cũng chưa chắc là hay...?

    Trả lờiXóa