CHÀO MỪNG...

Blog của tập thể K20 Đại học Bách khoa Hà Nội

12/9/12

Thơ gửi bạn



Ta về sống với ta thôi
Về vùng cay đắng, về nơi thật thà
Bao năm công tác xa nhà
Áo cơm - Tiền bạc - Cách xa - Tình người  


Ta về sống với ta thôi
Ta về sống với những người thân quen
Đói, no, tắt lửa tối đèn
Bớt lời trịnh trọng, bon chen với đời

Ta về sống với chính ta
Ta về sống giữa bao la tình người
Dại khôn - Xin trả lại đời  
Đắng cay - Xin trả về nơi khởi nguồn.

4 nhận xét:

  1. Hay!Tôi thích kiểu giọng thơ này:-Không phải chủ nghĩa AQ hoặc như câu châm ngôn của Tây:"Trở về với các con cừu của chúng ta!"Và,cũng không cần lí sự:về ẩn dật chỉ có thời cổ,bây giờ làm gì có .?Dẫu sao cũng cám ơn bạn,giảm stes rất nhiều...

    Trả lờiXóa
  2. Khi bước sang một tuổi nào đấy(thường khoảng 50-60, cái tuổi biết cơ trời và mệnh người), người ta thường có sự suy ngẫm, chiêm nghiệm sâu sắc về cuộc đời.Tác giả bài thơ là một trường hợp như vậy.Sau bao năm bôn ba phiêu bạt kiếm sống,vì hạt gạo đồng tiền,miếng cơm manh áo...,chứng kiến bao cảnh bon chen, giành giật,nóng lạnh của cuộc đời,tác giả mới nhận thấy rằng,tất cả tiền tài,địa vị danh vọng... đều là những thứ thật vô nghĩa!Cái vô giá nhất ở trên đời này lại chính là tình nghiã con người.Vì thế phải quay về với cái nhân bản nhất của con người:"Ta về sống với chính ta".Bài thơ gây được sự xúc động và đồng cảm vì tấm lòng chân thật của người viết

    Trả lờiXóa
  3. Rất cảm ơn Bạn đã chia sẻ bài thơ với mọi người, với cộng đồng K20 Hóa.
    Riêng tôi, xin chia sẻ cảm thụ bài thơ như sau:
    Trước hết, đó là lời khuyên, lời động viên, lời an ủi, lời tâm tình, thậm chí cả một chút gì ấm ức, bất mãn của một người con xa quê hương, xa người thân, xa và xa rất nhiều…vì “Áo cơm - Tiền bạc…” mà “ Cách xa…” mà Tình người nhạt phai chăng?. Thôi đành về sống với ta thôi …???
    Do lòng luôn luôn nhớ về câu răn dạy của người xưa:… “Những nơi cay đắng là nơi thật thà..”, nên trong sâu thẳm ký ức luôn nhớ về bạn bè, nhớ về người thân, nhớ tới tình người…. Những mong sống cùng nhưng do cách trở đường xa, do ly hương kiếm sống nên không thể toại nguyện…Sống nơi phồn hoa, đô thị, những người sống quanh mình thời gian qua không khỏa lấp được nỗi trống vắng, những nỗi buồn, cân bằng được những việc sai trái, sự bon chen, sự nịnh bợ v.v và v.v
    Mong muốn rũ bỏ tất cả để về với đời sống thực, con người thực. Tuy nhiên, chắc khó có thể được, thôi thì để lòng được thanh thản nên chỉ mong: “Bớt lời trịnh trọng…” để bớt đi sự: “ bon chen với đời…”.
    Đến nay, đã đến lúc tạm gác những việc trên lại để hướng tới tương lai, để về sống an vui bên người thân, bên bạn bè. Phó mặc cho cuộc đời có khen chê là Dại hay là Khôn. Tất cả những đắng cay từng nếm trải cũng xin cho về dĩ vãng. Chỉ nên nhắc lại chúng khi quay lại nơi chúng từng xuất hiện trong quá khứ.
    Mấy lời chia sẻ. Rất mong được lượng thứ.

    Trả lờiXóa
  4. Càng thấy bài thơ hay qua những comment!Có lẽ hay hơn nữa tác giả nên sửa câu:Bao năm công tác xa nhà thành Bao năm kiếm sống xa nhà.Như 1 bạn đã comment.Như thế đỡ luến tiếc hơn cái thời công tác...

    Trả lờiXóa