CHÀO MỪNG...

Blog của tập thể K20 Đại học Bách khoa Hà Nội

28/3/13

VUI MỘT TÍ


         Chúng ta, ai cũng có một thời là học trò vô tư và nghịch ngợm. Tôi kể ra đây một vài chuyện tinh nghịch của lứa học trò mà đến nay đã thành ông, thành bà,

1. Nghịch ngầm
         Những năm chúng tôi trong độ tuổi học trò, các bậc cha chú khi đó chủ yếu mặc bộ quần áo ta, vải nhuộm nâu (kiểu may như bộ Pijama bây giờ). Áo hai túi, quần ống rộng, buộc giải rút. Để tiểu tiện, chỉ cần vén ống quần đến ngã ba, đưa súng ra là nhả đạn được ngay. Xong việc, chỉ cần buông tay là ống quần trả lại vị trí cũ. Rất thuận tiện…?
         Cũng chính vì thuận tiện đến không ngờ mà những thằng thuộc dạng thứ 3 chúng tôi có pha nghịch ngầm khá hiểm. Chi tiết như sau:          
         Gần nhà tôi có ông già khoảng ngũ tuần, cứ sáng sớm là ông ra góc khuất sau nhà tôi nhả đạn. Anh em tôi bàn nhau chơi cho ông một vố để ông chừa. Để thực hiện kế hoạch này, chúng tôi phải dậy sớm, phục kích để bắt quả tang. Tuy nhiên, phương pháp bắt quả tang của chúng tôi cũng khá lạ. Hôm đó, chờ cho đối tượng đến vị trí gây án, vén quần đến ngã ba, đưa súng ra và nhả đạn thì tôi được phân công nấp gần đó xuất kích tiếp cận đối tượng, giật ngay ống quần của đối tượng xuống. Như trên đã tả, nếu không giữ thì ống quần tụt ngay về vị trí cũ. Nhưng (lại nhưng), đối tượng khi đó còn đang xả, không phanh kịp nên cứ tiếp tục nhả đạn vào ống quần của chính mình. Lúc đó, anh tôi xuất hiện và vờ như vô tình nhìn thấy, hỏi ông ta: Bác có làm sao không, sao bác lại đái ra quần….Từ đó, ông ta cạch không dám ra sau nhà tôi tè nữa. Thật hết ý.     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét