Cuối tuần,cuối năm...Tôi vừa "té ghế'với những chuyện tình yêu đời thường với những tuyên ngôn:(Việc của chúng ta bây giờ là mỉm cười
và cứ hãy “mải mê chinh chiến và yêu đương” thay vì xét nét với những
câu hỏi vì sao, hay ngơ ngẩn càm ràm về những khoảng trống trong luật
Hôn nhân gia đình. Điều đó thật ngớ ngẩn và vô nghĩa).Và,cái tin vui có hậu là hai bé song sinh chính thức nhận Giấy khai sinh trong ngày đầy tháng với họ tên cha đã mất 3-4 năm...Nhưng,đọc Bên thềm gió chướng,thì tình yêu(có thể không phải),hạnh phúc(cũng có thể thế),sao mà cay đắng,bất ngờ...chỉ đạt đến cái gì của hi vọng rất Nhân văn của cái xóm nghèo Gió chướng ấy!
Chuyện thằng Giỏi cưới vợ đã được cả xã Hoà Thanh biết. Người ta xầm xì bàn tán. Người ta tụm năm tụm ba ở góc chợ trước sân đình. Người ta châu đầu lại trong quán cháo lòng bà Sáu Hột. Thằng Giỏi là một thằng con trai mười chín, khoẻ mạnh, chưa vợ thì cái chuyện nó cưới vợ đâu phải là dịch cúm gia cầm đã lây sang nó, hay bị siđa đâu mà thiên hạ bàn tán xôn xao dữ vậy kìa. Có lẽ cái chuyện nó cưới ai mới là quan trọng. Tay Tám Cự là cái loa phóng thanh của xã (vì lúc nào y cũng là người biết “hết trọi chuyện dưới đất và phân nửa chuyện trên trời”), đã chẳng ngần ngại khi thông báo từ đầu trên tới xóm dưới: “Thằng Giỏi cưới chị dâu nó”. Rõ ràng, cái tin này không động trời như sấm tháng ba thì còn cái gì động trời hơn. Người biết chuyện thì trề môi chê trách, cái thằng ăn cơm nhà lo chuyện người ta, cưới ai chớ bộ cưới vợ nó sao mà nó khóc dữ vậy. Con Quỳnh đã là chị dâu thằng Giỏi hồi nào đâu mà đồn bậy bạ. Báo hại nhà Hai Quang không dám đi đường lớn tới chợ mà cứ phải vòng vèo qua mấy khúc quanh. Con Quỳnh cũng đâu sung sướng gì. Bơi xuồng đi bán cá tép cũng kéo sụp cái nón xuống, mắt lấm lét sợ mấy người già mồm lẻo mép nói xa nói gần. Khổ quá đi thôi! Còn có mười mấy ngày nữa tới đám rồi, vậy mà nó chưa dám ra chợ huyện coi mướn áo ở cái tiệm cho thuê đồ cưới của cô giáo Hồng. Kiểu này chắc nhờ chị ba nó đi mướn đại một cái cho rồi. Nhà gái đã vậy, nhà trai cũng đâu sung sướng gì. Sáu Rảnh chết vợ từ hồi thằng Giỏi mười tuổi, cái nhà côi cút ở mé sông bấy giờ chỉ ba cha con đùm túm nhau. Thằng Mạnh lúc đó mới mười hai đã giỏi giang như một người trưởng thành. Lúc vợ Sáu Rảnh mang bầu thằng Mạnh thì cái bụng vợ Hai Quang cũng lum lúp áo. Hai nhà vốn thân thiết với nhau từ hồi xưa rồi nên trong lần giỗ ông nội thằng Mạnh, Sáu Rảnh và Hai Quang đã hứa hẹn làm sui nếu bên sanh trai, bên sanh gái. Chuyện đời rõ ràng không ai lường trước được. Thằng Mạnh đang ăn đang làm sân sẩn bỗng lăn đùng ra bịnh. Nằm mê man mấy ngày, ai cũng tưởng chết. Bịnh viện huyện chuyển về tỉnh nằm thêm hai mươi mấy ngày nữa thì bác sĩ nói hết chết rồi, nhưng thằng Mạnh đã không còn nói được. Cái miệng thì méo xệch, một con mắt cũng không còn nhìn thấy. Tướng đi lại khập khiễng như người chân cao chân thấp. Năm đó, thằng Mạnh vừa tròn mười sáu tuổi.
Con
kinh xáng thẳng góc với dòng sông lớn băng qua cánh đồng cò bay thẳng
cánh của Hoà Thanh đã khiến việc trồng lúa của người dân ở đây đỡ nhọc
nhằn hơn trước. Thằng Mạnh từ sau khi hết bịnh, phải mất cả năm nó mới
trở lại chuyện đồng áng, nhưng sức làm chỉ còn phân nửa. Sáu Rảnh thương
con mà chỉ biết bó tay trước số phận nghiệt ngã dành cho nó. Một lần
nhà có giỗ, nhìn ánh mắt ái ngại của Hai Quang khi thằng Mạnh khập
khiễng tới lui làm công chuyện, Sáu Rảnh đã đi tới một quyết định để
không gây khó dễ cho bạn mình: “Tôi muốn thay đổi một chút trong lời hứa
làm sui giữa tôi với anh nghe anh Hai!”. Hai Quang giật mình, ly rượu
trong tay sóng sánh tràn ra ngoài, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. Sáu
Rảnh đặt nhẹ đôi đũa xuống bàn, tay xoay xoay cái chén rồi như nói một
mình: “Thằng Mạnh bây giờ đã như vậy, nếu theo lời hứa cũ thì tội nghiệp
con Quỳnh quá! Tôi tính thay thằng Giỏi vô chỗ anh nó, anh có ý kiến gì
không?”. Hai Quang thở phào một cái. Anh cứ tưởng người bạn từ thuở còn
ở truồng đi tắm sông hái ổi, rút lại lời hứa năm nào. Thằng Giỏi cũng
được chớ trở ngại gì đâu. Quan trọng là hai nhà vẫn được làm sui. Tối
đó, Hai Quang đem chuyện nói lại cho vợ biết. Con Quỳnh núp sau cửa
buồng cũng biết chuyện. Nó thở phào nhẹ nhõm. Từ khi lên mười, nó đã mấy
lần nghe vài ba người lối xóm nhắc chuyện làm sui giữa hai nhà. Nó thấy
thằng Mạnh giỏi giang nên cứ yên chí chuyện hai đứa sẽ là vợ chồng, cho
dầu trong cái đầu mười tuổi, nó vẫn chưa biết vợ chồng là thế nào, chắc
cũng giống như ba má nó. Đùng một cái, thằng Mạnh bị thập tử nhứt sanh.
Bịnh rồi, lại tật nguyền như vậy. Trong lòng con Quỳnh bây giờ chỉ còn
lòng thương hại và nó thấy sờ sợ thế nào khi nghĩ đến lời hứa ngày xưa.
Những lời trao đổi giữa ba má đã làm cho nó yên tâm. Trong lòng nó,
thằng Giỏi tuy chưa có được mối cảm tình sâu đậm nhưng công bằng mà nói,
mặt mũi sáng sủa hơn và tướng tá cũng khá hơn anh nó nhiều.
Bữa
nay, tụi bạn học cũ kéo nhau về phụ đám cưới. Tranh thủ lúc đủng đỉnh,
tụi nó gầy sòng nhậu ở góc vườn. Cái đám cưới này đối với Giỏi cũng
chẳng vui sướng gì đâu. Nhưng trong ngày này, ngay từ lúc má nó còn
sống, thì tiếng nói của ba nó là lịnh. Cái ngày ba kêu nó nói chuyện
cưới con Quỳnh, nó cũng muốn có ý kiến nhưng lời lẽ ba quá thuyết phục
nên nó đành chấp nhận, một phần cũng vì nó là đứa dễ nghe, một phần thì
con Quỳnh lại là đứa con gái đẹp nhứt Hoà Thành này.
Trong
lúc thằng Giỏi cùng tụi bạn đang chén chú chén anh thì thằng Mạnh ngồi
chẻ củi ở sân sau. Tuy bây giờ không nói được nhưng nó vẫn còn nghe rõ
lắm. Từ khi hết bịnh và thấy bộ dạng mình như vậy, nó như rơi vào một
thế giới khác. Nó tuy không được học tới cấp hai như thằng Giỏi (vì lúc
má mất, nó đã phải nghỉ học) nhưng nó vẫn biết nghĩ biết buồn. Từ lúc
lên bảy lên tám, nó đã chơi chung với con Quỳnh rồi. Bữa nào đi học, nó
cũng ráng vòng qua đám lá để được đi chung với con Quỳnh một khúc đường.
Con Quỳnh thích bông lục bình nên mấy con mương quanh nhà hễ vừa tim
tím màu hoa thì đã không còn. Có khi, nó còn lặn lội xa hơn để bẻ cho
được nhiều. Từ ngày thân hình nó như vậy, nó ít gặp con Quỳnh, một phần
vì nó cố tránh và cũng bởi con Quỳnh dạo sau này ít tới lui. Chuyện ba
nó quyết định cưới con Quỳnh cho thằng Giỏi nó đã biết. Cái bữa ba kêu
nó ra đám lá sau nhà rồi nắm tay nó mà nước mắt rưng rưng: “Con à! Ba
nói chuyện này con nên hiểu mà thông cảm cho ba. Thân con bịnh tật như
vầy, nếu cứ bắt con Quỳnh ưng thì tội cho nó quá! Bác Hai tuy không dám
nói ra, nhưng làm cha mà ai không muốn con mình được hạnh phúc. Ba thế
thằng Giỏi để giữ lời hứa với bác Hai. Còn con, nếu có đứa con gái nào
thấy thương con và tự nguyện, ba hứa sẽ tạo dựng cho con. Con tin ba
đi!”. Thằng Mạnh đau điếng trong lòng. Nó thương ba lắm vì từ sau khi má
chết, nó thấy ba vẫn lầm lũi nuôi dạy tụi nó lớn khôn. Ba không có thêm
ai khác chỉ để lo cho tụi nó. Nó bịnh tật như vầy, ba cũng đau khổ biết
bao. Nó cũng nghĩ tới con Quỳnh nữa. Bây giờ, cả cái xã Hoà Thành này,
chẳng phải con Quỳnh là đứa con gái đẹp nhứt đó sao. Còn nó thì người
ngợm chẳng ra gì. Thằng Giỏi cưới con Quỳnh vẫn còn hơn người khác cưới.
Trong lòng một kẻ làm anh như nó, dẫu có buồn nhưng đành ráng chịu mà
thôi! Mạnh nắm lấy bàn tay gân guốc chai sạn của ba, nước mắt mằn mặn
trên môi, khẽ gật đầu.
*
* *
Nhà
Hai Quang vẫn để đèn sáng trưng dầu gà đã gáy bận nhứt. Hai Quang ngồi
uống trà mà lòng dạ không yên. Con Quỳnh đang chuyển dạ. Má nó lăng
xăng, hết chạy xuống nhà dưới nấu nước lại chạy vô buồng. Bà đỡ sắp tới
rồi.
Có
ánh đuốc lấp loá ở cuối vườn. Hai Quang nghe miệng mình đắng nghét.
Đắng không phải vì trà. Đắng vì chuyện con Quỳnh. Anh không biết mình
làm gì nên tội mà trời bắt phải gánh chịu hoàn cảnh này. Đám cưới con
Quỳnh xong, anh như trút được gánh nặng. Đầu trên xóm dưới rốt cuộc rồi
cũng thôi bàn tán. Họ còn phải lo cơm gạo, ai đâu ngồi cười người mãi.
Được một mùa lúa suôn sẻ, bỗng trời lại bắt tội cái xã vốn yên bình này.
Hai mùa liên tiếp, lúa không trổ nổi vì cái bịnh rầy nâu cháy lá cháy
đọt. Dân Hoà Thanh vốn chỉ quen làm ruộng, quen ỷ vào cây lúa. Năm nào
như năm nấy, xong mùa lúa thì mọi người rảnh tay đình đám. Tụi con trai
học đòi thì túm tụm rủ rê nhau ra phố huyện ngồi quán café coi phim. Đám
con gái mới lớn cũng mua sắm quần này áo nọ. Cánh đàn ông thì chén trà
chung rượu bàn chuyện mùa màng. Bây giờ, lúa chẳng có ăn. Mấy nhà kém
cỏi chút thì đã không còn gạo nấu. Mọi người túa nhau đi làm mướn. Nhà
Hai Quang thuộc vào hàng khấm khá, nhưng Sáu Rảnh thì không ít khó khăn.
Anh như con đại bàng đã xệ một cánh rồi. Hồi thằng Mạnh bịnh, anh đã
thất điên bát đảo. Bây giờ, nó lại không làm được như xưa. Thằng Giỏi
thì không bằng anh nó. Nợ đám cưới vẫn chưa trả xong. Lúa trong bồ chỉ
còn ngót chục giạ không đủ ăn tới giáp hạt. Còn đủ thứ tiền chỉ trông
vào mấy hột lúa…
Có
tiếng trẻ “oa…oa…” trong buồng. Hai Quang giựt mình như người vừa tỉnh
ngủ. Tiếng bà Năm mụ mừng rỡ: “Con trai bây ơi! Bự quá! Không chừng hơn
ba ký đó chứ!”. Vợ Hai Quang chạy ra ngoài giục: “Ông thắp nhang ngoài
bàn ông Thiên với bàn thờ tạ ơn ông bà đã phù hộ cho con nhỏ, mẹ tròn
con vuông rồi!”. Trong buồng, con Quỳnh dầu đã gần kiệt sức, vẫn đưa tay
chạm vào đầu đứa bé, nước mắt nó bỗng trào ra, không kềm giữ được. Nó
lặng lẽ khóc.
*
* *
Sáu
Rảnh tay xách hai con gà mái đẻ, tay xách buồng chuối xiêm trái nào
cũng mập căng da, lầm lũi qua nhà sui gia. Nỗi đau trong lòng anh cũng
đâu thua gì cái đắng trong lòng vợ chồng Hai Quang. Trời ạ! Không biết
kiếp trước hai người có làm tội làm tình gì mà kiếp này cứ gánh chung
gánh khổ. Thằng Giỏi đi Mã Lai được hai năm rồi. Cưới nhau bữa trước,
bữa sau thằng Giỏi bỗng về nhà với cái tin nóng hổi. Nó xin đi hợp tác
lao động nước ngoài. Ban đầu, Sáu Rảnh không bằng lòng “Con mới cưới vợ,
rồi bỏ đi ba năm mà được sao? Ở nhà, đói no cũng vợ cũng chồng, ba
không nghĩ mình nghèo mãi!”. Nhưng thằng Giỏi lại tuôn ra một tràng
rằng: “Ba không thấy thằng Dũng con ông Tám Tiễn đi làm gởi tiền về cất
nhà tường đó sao? Còn con Lan cháu bà Hai Nguyệt thì gởi tiền về chuộc
đất rồi còn mua đất mới. Nhà mình cứ bám mấy miếng ruộng, trời cho thì
nhờ, không cho thì chịu, một đời không cất đầu lên nổi với người ta. Con
đi ba năm cũng như đi học ở tỉnh, có lâu gì. Không chừng, nếu được, con
sẽ xin cho Quỳnh đi luôn, nhà mình khấm khá mấy hồi”. Sáu Rảnh nén
tiếng thở dài. Đúng là hoàn cảnh đã khác xưa rồi. Thằng Giỏi không phải
không có lý. Tụi nó còn trẻ, cách nó giải quyết công chuyện cũng mau mắn
và dứt khoát hơn. Anh già rồi, với lại hoàn cảnh này cũng chịu bó tay.
Thôi thì, cứ thử một phen. Người ta đã thành công, mình cũng nên theo
chứ.
Xa
chồng hai năm, không một lần gặp mặt, giờ con Quỳnh bỗng nhiên lại…
sanh nở! Có chui xuống đất cũng không hết nhục. Cái xã Hoà Thành này lại
một phen xầm xì bàn tán. Lần này, họ bàn công khai, họ cười trước mặt.
Cái ngày biết chuyện con Quỳnh có bầu, vợ chồng Hai Quang đi như chạy
qua nhà sui gia quên cả mang dép. Con Quỳnh ngồi ngoài bờ chuối, tóc tai
rã rượi. Chưa biết sự thể ra sao nhưng thấy con như vậy, vợ Hai Quang
đã rấm rức khóc. Hai Quang thì mặt không còn chút máu, chỉ muốn quỳ
xuống lạy sui gia. Nhưng Sáu Rảnh cũng lấm lét như vừa bị bắt trộm, ngó
thấy lạ lùng. Hai Quang chưa mở lời thì Sáu Rảnh đã lên tiếng: “Lỗi tại
tôi, dạy con không kỹ, để cơ sự như vầy, anh chị đừng trách tôi nghe!”.
Hai Quang trợn mắt, tưởng mình nghe lầm. Nhưng anh lại thấy thằng Mạnh
ngồi dựa vào vách, mặt buồn hiu. Anh ngờ ngợ điều gì đó trong đầu. Không
lẽ… không lẽ nào…? Tiếng Sáu Rảnh đã rõ mồn một: “Nó có bầu với thằng
Mạnh, nó chịu thiệt rồi! Tôi không biết phải làm sao!”.
Ngoài
vườn, con Quỳnh cứ rưng rưng khóc. Má nó hỏi một buổi rồi mà nó vẫn
chưa trả lời một tiếng. Hai mẹ con cứ ngồi đến khi Sáu Rảnh bước ra:
“Thôi! Vô nhà đi chị Hai, ngồi đó cũng đâu giải quyết được gì!”. Thằng
Mạnh lặng lẽ xuống nhà dưới nấu cơm. Nó biết ba buồn lắm. Nhưng chuyện
đã như vậy rồi, không biết trách ai. Bữa cơm chỉ vợ chồng Hai Quang với
Sáu Rảnh. Con Quỳnh rút vô buồng nằm khóc. Thằng Mạnh lủi thủi gom củi ở
sân sau. Hai Quang nói với bạn mà như nói với mình: “Thôi đi, đằng nào
cũng con cũng cháu. Ông trời đã định vậy rồi, đành cắn răng mà chịu, ai
có cười có nói thì vợ chồng tôi gánh vác hết cho”. Sáu Rảnh buông đũa:
“Tôi cũng không trách nó. Mới về nhà chồng mà thằng Giỏi đi biệt như
vậy, nó trẻ người non dạ, lỗi là tại tôi không dòm trước ngó sau”.
Cuối
cùng, vợ chồng Hai Quang xin rước con về chờ ngày sanh nở. Con Quỳnh ở
suốt trong nhà không ra tới chợ. Ngày sanh gần kề, Hai Quang biểu đi
rước bà Năm mụ, anh không dám cho con Quỳnh ra trạm xá sợ phải nghe
những lời dị nghị.
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú |
*
* *
Từ
ngày con Quỳnh có bầu rồi ba má nó rước về bên nhà, cái nhà chỉ còn hai
cha con càng lạnh lẽo hơn. Sáu Rảnh không trách cứ gì thằng Mạnh, anh
thấy đời nó cũng khốn khổ quá rồi. Nhưng thái độ nó thì lạ lùng quá! Con
anh nuôi, anh biết tánh. Nó vốn là người có trách nhiệm. Hồi nhỏ, có
lần cột xuồng không kỹ để trôi mất. Vợ chồng anh cứ nghĩ bị mất trộm,
nhưng nó đã nói là tại mình cột dây lỏng lẻo quá! Trong nhà, lỡ làm rơi
rớt đồ đạc, nó chưa bao giờ đổ lỗi cho em. Lúc nào nó cũng là người nhận
trách nhiệm về mình. Còn trong chuyện này, chuyện tày trời mà… sao anh
thấy nó chỉ buồn và lặng lẽ. Nó làm công chuyện nhà như thường, chỉ có ý
tránh mặt anh. Nhà chỉ còn hai cha con mà nó lại không nói được. Anh
buồn rầu nghĩ tới ngày thằng Giỏi về nước, không biết anh phải ăn nói
làm sao.
Ở
nhà sui gia về, lòng anh lại ngổn ngang trăm mối. Thằng Giỏi vừa gởi
thơ về hỏi thăm, còn nói sẽ về trước hợp đồng hai tháng. Nhìn qua ngó
lại, anh cũng không biết tính sao. Phải chi con Quỳnh nó nói năng hay
bày tỏ chút gì, anh còn có đường tháo gỡ, đằng này, có cứ nín thinh. Chỉ
một lần duy nhứt khi anh hỏi nó về lời đồn ngoài chợ xã, nó vừa khóc
vừa chịu nói thiệt là đã có bầu. Anh chưa kịp hỏi thêm thì thằng Mạnh đã
chắp tay xá anh rồi vỗ vào ngực nó. Người ta nói, đàn bà sanh còn non
ngày tháng mà cứ rầu buồn u uất như vậy, không khéo lại bị tâm thần. Anh
không biết nên thương hay nên giận đứa con dâu này nữa. Về tới nhà,
đụng mặt thằng Mạnh, anh ngoắc nó lại: “Coi sắp đặt rồi đi thăm con
Quỳnh. Lỡ thì cũng lỡ rồi. Nó sanh đẻ mà không có con qua, nó buồn tội
nghiệp. Với lại, cũng phải dòm qua thằng nhỏ một cái, nó dễ thương
lắm!”. Thằng Mạnh nhìn anh buồn bã nhưng cũng gật đầu.
Sáng
ra, trời chưa tỏ mặt, thằng Mạnh bắc sẵn nồi cơm cho ba rồi lủi thủi
qua nhà con Quỳnh. Nó đi sớm để không ai thấy mà buông lời chọc ghẹo,
nhưng vẫn không thoát. Vừa tới đập nước, một đám người đi chợ sớm đã
trông thấy nó:
- Mèn ơi! Đi đâu sớm vậy Mạnh? Qua thăm con hả?
- Vợ mày có ngon cơm không?
- Thằng Giỏi về thì mày nói sao với nó? Ủa, mà mày đâu có nói được!
Rồi
họ cười. Tiếng cười của họ làm tan nát lòng Mạnh. Trong đời, có phải họ
không gặp chuyện trái ngang đau buồn đâu! Mà sao trước nỗi đau của
người khác, họ lại nhẫn tâm vậy! Thằng Mạnh không thèm nhìn lên, cứ cắm
đầu đi miết.
Thấy
thằng Mạnh thập thò ngoài cửa, vợ Hai Quang lên tiếng cho nó đỡ sợ:
“Con vô nhà đi! Tới rồi còn đứng đó làm gì!”. Thằng Mạnh rón rén bước
vô. Nó nhìn vào buồng mà cái mặt buồn hiu. Con Quỳnh nghe tiếng má, biết
thằng Mạnh qua thăm, nó bước ra ngoài ngồi xuống bộ ván. Thấy trên tay
thằng Mạnh cầm bọc đồ, nó rớt nước mắt: “Anh mua gì đó?”. Mạnh mở bọc đồ
ra, có mấy bộ đồ con nít. Con Quỳnh lẩm bẩm: “Tội em có chết cũng chưa
đền hết được. Làm khổ anh như vầy, em xin anh tha thứ cho em nghe!”.
Thằng Mạnh buồn bã nhìn gương mặt đầy nước mắt của con Quỳnh. Nó ra dấu
biểu đừng nói, sợ vợ chồng Hai Quang nghe. Rồi nó đưa tay ra dấu biểu
con Quỳnh ráng ăn cơm để có sữa cho con bú. Trong ký ức nó bây giờ là
hình ảnh của những ngày hai đứa còn đi học, chơi chung, là những bông
lục bình tim tím, là con Quỳnh với hai cái bím tóc nhỏ như đuôi chuột.
Bây giờ, nó biết con Quỳnh đang khổ. Cái gánh con Quỳnh đang mang nặng
lắm, chắc gì gánh nổi. Nó chỉ muốn sẻ chia, chỉ muốn làm được chút gì đó
cho đứa con gái mà nó đã yêu mến từ nhỏ thôi.
*
* *
Không
đợi về tới nhà, thằng Giỏi đã biết chuyện khi vừa xuống máy bay. Ở nhà
không ai đi đón, nó đi chung với đám bạn cùng xã và có mấy người mau
miệng đã thông báo chuyện tày trời kia. Từ nhỏ, nó vốn rất thương anh.
Thằng Mạnh có thứ gì mà không nhường nhịn nó. Trong chuyện cưới con
Quỳnh, nó cũng hơi ngài ngại. Nhưng vốn là đứa hời hợt, nó chấp nhận mọi
thứ dễ dàng. Bây giờ, chuyện động trời lại xảy ra, lòng nó thấy mắc cỡ
với mọi người hơn là đau buồn. Mấy món quà nó mua cho ba, cho anh và cho
vợ bây giờ lại nặng trĩu trên tay.
Vừa
về tới nhà, người mà nó nhìn thấy đầu tiên là thằng Mạnh. Nó khựng lại
rồi cười. “Em mới về, ba đâu anh?”. Thằng Mạnh nghe như có một luồng
điện vừa chạy qua người. Rồi Mạnh chỉ tay ra sau vườn. Nó thấy anh mình
tiều tụy quá! Nét buồn đọng lại trên gương mặt vốn đã biến dạng kia
khiến nó thấy thương anh hơn là oán trách. Sáu Rảnh vừa xách quày chuối
vô nhà thì khựng lại nhìn thằng con út. Mắt anh bỗng cay xè.
Bữa
cơm đoàn tụ mà như cơm chia tay. Thằng Mạnh lặng im trong thế giới của
nó. Sáu Rảnh hỏi qua loa chuyện làm ăn ở xứ người. Chưa ai đả động gì
đến con Quỳnh hết. Cơm vừa xong, trời vừa sụp tối. Thằng Mạnh thắp ngọn
đèn để trên cái bàn giữa nhà rồi lủi thủi dọn chén đi rửa. Sáu Rảnh đóng
cửa kêu thằng Giỏi ngồi xuống ghế. Anh không biết phải mở lời làm sao
với con. Hai cha con im lặng. Cuối cùng, Sáu Rảnh cất giọng khàn khàn:
- Chuyện nhà chắc con đã biết rồi! Ba nhận lỗi đã để cơ sự xảy ra như vậy!
-
Ba không có lỗi! Ai cũng lớn hết rồi, mình làm gì mình biết chứ! Phải
chi lúc đó con đừng nghe lời ba. Từ nhỏ hai người đó đã thân nhau rồi
mà!
Sáu Rảnh đặt ly trà lên bàn, giọng run run:
-
Con nói vậy là con trách ba đã ép uổng con chớ gì? Thật ra, ba cũng
nghĩ cho con và con Quỳnh thôi. Còn Bác Hai nữa. Từ xưa giờ, con thấy
ổng thân với ba còn hơn ruột thịt mà. Cũng tại hoàn cảnh thôi. Phải con
đừng đi xa thì đâu có chuyện.
- Quỳnh có nói gì hay giải thích gì với ba hôn?
-
Nó không nói một lời, chỉ khóc thôi! Còn thằng Mạnh cũng buồn buồn. Ba
còn biết làm gì hơn. Hai bác sui bên nhà thì nhận lỗi. Bây giờ biết
trách ai đây. Ba để con quyết định chuyện này. Hay dở gì cũng ở con.
Từ
nhỏ đến lớn, hai anh em vẫn ngủ trên bộ ván ở nhà trên. Đêm nay cũng
vậy. Thằng Giỏi không ngủ trong buồng của vợ chồng nó. Nó lấy gối bỏ vô
mùng rồi kéo tay anh nó ra sân.
Hai
đứa ngồi xuống cái chõng tre đặt ngoài hàng ba. Sân nhà nhợt nhạt màu
trăng. Cảnh vật vẫn không có gì thay đổi. Vẫn hàng rào dâm bụt được cắt
tỉa kỹ càng. Mấy cây mai vàng ba nó trồng làm cảnh. Gió ngoài sân thông
thốc thổi. Trong lòng hai đứa bây giờ là một đống ngổn ngang. Thằng
Giỏi lại nhớ hồi còn nhỏ, những đêm trăng, hai anh em trốn ba đi chơi
đánh nhau ở sân trường. Về tới nhà lúc nào nó cũng núp sau lưng anh.
Những lần ba nó cầm roi chờ sẵn thì thằng Mạnh đỡ đòn cho nó. Bây giờ,
nhìn lại anh mình quay quắt như vậy, nó bỗng biết mình phải làm gì. Nó
nắm lấy bàn tay thằng Mạnh, siết chặt. Nó biết, đời nó nếu không có con
Quỳnh, sẽ có những đứa con gái khác cho nó chọn lựa. Còn người anh tật
nguyền này thì không. Nghĩ đến đây, lòng nó nhẹ nhõm. Nó sẽ tìm công
việc ở nơi khác. Căn nhà này và người con gái đó phải thuộc về người anh
tội nghiệp của nó. Rồi như không có chuyện gì xảy ra, nó huyên thiên kể
về những ngày sống ở Mã Lai. Nó mải mê nói như chưa bao giờ được nói.
Thằng Mạnh ngồi nghe mà không nghĩ được trong lòng đứa em đáng thương
này đang nghĩ gì.
Nhà
Sáu Rảnh đông khách quá. Người ta “tốt bụng” tới thăm thằng Giỏi từ Mã
Lai trở về. Sáu Rảnh dằn lòng mà tiếp khách. Anh biết họ tới để coi vở
kịch đau lòng của cha con anh. Hai Quang rất hiểu lòng bạn, anh có mặt
sớm nhứt, dầu sao, gánh trách nhiệm cũng có phần anh. Con Quỳnh không
về. Nó vẫn buồn bã ôm con ru rú bên nhà ngoại. Chuyện đã tới nước này
rồi, nó sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, luôn cả chuyện thằng Giỏi sẽ bỏ nó.
Đám
người tới thăm và chờ đợi một cuộc chiến nổ ra trong căn nhà vốn đầm ấm
này đã có bề thất vọng. Thằng Giỏi vẫn cười vẫn nói, vẫn đem bánh kẹo
ra mời. Hai Quang vô cùng ngạc nhiên không biết nó suy nghĩ gì. Sáu Rảnh
thì lạnh lùng như xưa giờ vẫn vậy. Mọi người không thấy thái độ đối
chọi của những người trong cuộc. Chỉ tội nghiệp thằng Mạnh, lén lén lút
lút ở nhà dưới, chốc chốc lại đến bên hè nghe coi mọi người nói gì. Đám
người dư hơi cuối cùng không nghe ngóng được gì đành cười chào chủ nhà
rồi rút lui trong nỗi ấm ức như mình vừa mất của.
*
* *
Thêm
một mùa gió chướng nữa trôi qua. Hàng so đũa ven sông vẫn cần mẫn trổ
nụ, đơm bông. Căn nhà ở mé sông của cha con Sáu Rảnh vẫn mỗi ngày nghe
tiếng bìm bịp báo nước buồn hiu. Sau những bão giông dồn dập tưởng chừng
không còn sức chịu đựng, giờ đây Sáu Rảnh và thằng Mạnh đã có bề vượt
qua nỗi bất hạnh nhà mình. Thằng Giỏi, sau cái ngày sum họp, lật đật lên
Sài Gòn xin việc. Vì tay nghề đã vững, nó tìm được chỗ làm với đồng
lương khá. Số tiền dành dụm được từ ba năm lao động, nó để lại hết cho
ba và anh cất lại nhà, làm vốn lập vườn chăn nuôi. Lòng nó đã quyết. Nó
cứ nghĩ con Quỳnh và anh nó sẽ hạnh phúc khi mọi chuyện được giải quyết
êm xuôi. Thời gian sẽ làm nguôi ngoai tất cả. Mấy năm sống ở xứ người đã
khiến nó biết nghĩ hơn. Sáu Rảnh không ngờ thằng con trẻ người non dạ
ngày nào, bây giờ lại biết tính cho người khác như vậy. Thằng Mạnh cứ
ngỡ trong lòng em mình còn nỗi đau tức tưởi nên mới bỏ đi. Vợ chồng Hai
Quang cũng thầm tạ ơn Trời Phật và vô cùng cảm kích trước lối giải quyết
của thằng Giỏi. Không một lời trách cứ, nó cứ nhơn nhơn như không. Có
điều, nó không gặp con Quỳnh lần nào. Nó chỉ thưa chuyện với vợ chồng
Hai Quang: “Con với Quỳnh vốn không duyên nợ, bây giờ con lên Sài Gòn
làm. Sau này, chắc con cũng có được một gia đình. Mọi chuyện đã an bài
rồi. Anh con rất thương Quỳnh và là người có trách nhiệm, con tin hai
người sẽ hạnh phúc!”
Thằng
Giỏi đi liền khuya hôm sau. Nó dặn dò thằng Mạnh kỹ lắm, nhưng tuyệt
nhiên không đả động gì đến chuyện con Quỳnh. “Anh ở nhà nhớ chăm sóc ba
cẩn thận. Ba đã có tuổi rồi. Lâu lâu, em về thăm (câu này, nó biết mình
nói dối, nhưng vẫn phải nói). Cho dầu ở đâu, em cũng thương ba và anh
lắm! Nhớ lời em dặn”.
Thằng
Giỏi đi rồi, cả vợ chồng Hai Quang và Sáu Rảnh cũng thấy yên tâm. Tuy
chưa dám bàn bạc chuyện con Quỳnh và thằng Mạnh, nhưng cả ba người lớn
lên đều yên chí khi câu chuyện đã nguội đi rồi, thì đâu cũng vô đó thôi.
Nhưng họ không ngờ, sau cái ngày cúng thôi nôi cho thằng bé, con Quỳnh
đã biến mất. Nó để lại cho vợ chồng Hai Quang và Sáu Rảnh hai lá thơ tạ
tội. Thằng Mạnh cũng một lá thơ đẫm đầy nước mắt.
“Người anh kính mến của em!
Bây
giờ, em đi đây. Con em đã lớn, em đã chờ đợi ngày này để lòng mình được
nhẹ nhàng hơn. Em không biết làm sao mới xứng đáng với anh, với Giỏi và
với ba. Em đã nợ gia đình anh nhiều quá! Em đã không nhìn thấu được,
đằng sau tấm thân tật nguyền kia là một tâm hồn cao cả đến như vậy. Lần
đầu, anh đã đau đớn nhường em cho Giỏi, anh muốn em được hạnh phúc. Anh
đã thấy ánh mắt nghi ngại của em khi anh không còn lành lặn. Em vui mừng
vì ba đã thay đổi lời hứa để Giỏi thế chỗ anh. Em chỉ nhìn vẻ bên ngoài
và yên tâm chấp nhận mối duyên này. Trong lòng Giỏi chắc cũng như em,
đều không có một tình yêu thật sự. Giỏi đi lao động một cách bình thản.
Em thì chẳng ra gì anh đã biết. Cái người lái xe cho công trường xây
dựng ở huyện đã khiến em yêu thương và lầm lẫn. Thời gian em tới lui với
người ấy anh không biết, nhưng tới lúc người ấy cao bay xa chạy, em đã
nói với anh mà! Buổi chiều đó, em định chết cho xong, nhưng anh đã ngăn
em, anh nói đứa bé không có tội. Mấy dòng chữ ngoằn ngoèo của anh, em
vẫn còn giữ. Rồi em phải đổ lỗi cho anh, chỉ như vậy, mới yên ổn sống mà
sanh con được. Em biết người đời đã dè bỉu, chê trách anh, nhưng anh
vẫn chịu đựng. Em biết anh vẫn muốn em trở về với Giỏi, nhưng thật lòng
mà nói, em đâu còn xứng đáng, cho dầu Giỏi có tha thứ hay không. Phải
chi ngày đó, em đừng chê anh tật nguyền, cứ sống với bao kỷ niệm thời
con nít của mình, chấp nhận làm vợ anh, chắc bây giờ em đã yên phận rồi.
Giỏi ra đi vì tưởng thằng bé là con anh. Nếu biết chuyện, chắc Giỏi sẽ
coi thường em lắm! Em ra đi tìm kiếm cuộc sống của riêng mình. Ngày nào
em thấy tha thứ cho mình được thì em trở về.
Hãy
chăm sóc bản thân mình và chăm sóc ba nghe anh! Ba là một người cha
xứng đáng đã chịu đựng biết bao điều vì đứa con dâu hư hỏng này.
Đứa em gái ngày nào của anh
Quỳnh”.
*
* *
Thằng
Mạnh đang dọn cơm cúng ông bà thì thằng Giỏi về đến. Đây là cái Tết đầu
tiên nó chịu về ăn Tết ở nhà. Nó thắp nhang và khấn: “Má có linh
thiêng, xui khiến cho Quỳnh về với anh Hai đi má!”. Thằng Mạnh len lén
nhìn em. Nó vẫn mong chờ cái ngày con Quỳnh trở lại
(VNQĐ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét