Mạn phép tác giả và các bạn, xin có vài
lời về bài thơ Mẹ. Bài thơ có số lượt người xem cao nhất.
Bài thơ tả về không gian, thời gian, nỗi
đau đớn khi tiễn đưa Mẹ về Tây phương. Tuy nhiên, người viết cảm thấy Mẹ như
vẫn còn đâu đây? Khi không thấy Mẹ, ta cảm thấy Mẹ chỉ đi đâu đó, ở đâu đó một
thời gian thôi: …Người
đã xa rồi…
Mẹ đã già, tóc đã bạc, mình hạc, xương
mai…Mẹ nhẹ nhàng đi trong một buổi chiều với nắng và gió, hồn Mẹ nhẹ nhàng bay lên
trời cao, được những vầng mây trắng đón đi … Mẹ
như cánh hạc, mây trời đón đi…
Tiễn đưa Mẹ, tiếng kèn, tiếng nhị réo
rắt, những tiếng nấc, tiếng khóc thương sụt sùi lúc đêm về càng day dứt, buồn
thêm nỗi lòng những người con khi vĩnh biệt Mẹ… Kèn
nhị réo rắt lâm ly/Hòa dòng nước mắt, biệt ly não nề….
Khi tiễn Mẹ về với cõi vĩnh hằng, như
một sợi dây liên hệ trước. Tổ tiên đã chuẩn bị đón tiếp người thân, đất quê
cũng buồn thương nhận Người… Tổ tiên tiếp đón Mẹ
về/ Con cháu đưa tiễn, đất quê nhận Người…
Người cha xuống cửu tuyền trước đã đón nhận Mẹ về để xum họp. Mặc dù rất nhớ
thương, rất đau buồn nhưng theo quy luật của tạo hóa, những người con, người
cháu và họ hàng cũng mừng cho sự đoàn viên của Cha Mẹ. Đó là những mong ước của
cháu, của con đối với Bà, với Mẹ…Giờ này cha mẹ
có đôi/Cháu con bỏ lại giữa đời, nhớ thương...
Tiễn đưa mẹ, nhớ tới ơn sinh thành, nuôi
dưỡng của Mẹ, giờ này, chúng ta chỉ có thể thắp cho Mẹ nén hương thơm và cầu chúc
Người được an lành nơi chín suối…. Ơn sâu, xin
thắp nén hương/Cầu mong Người tới Tây phương an lành.
Chúng ta, nhất là những ai đã từng tiễn Mẹ lên thiên đường, tiễn
Mẹ về nơi chín suối qua bài viết như thêm thấm thía, hiểu thêm nỗi đau và những
niềm tâm sự của người con đưa tiễn Mẹ. Xin cảm ơn tấm lòng thơm thảo đã viết
lên tâm sự này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét