CHÀO MỪNG...

Blog của tập thể K20 Đại học Bách khoa Hà Nội

23/9/15

LÃO HOÀNH

      Điều thứ ba, lão Hoành định nói tiếp nhưng lão bị ho sặc sụa. Lão bảo, thôi khi nào rỗi rãi anh kể nốt chú nghe…
       Thế rồi, tôi vĩnh viễn không còn được gặp lão. Khi tôi về phép năm sau, mộ lão đã xanh cỏ. Chị tôi kể: Lúc lão yếu, lão cứ nhắc mãi là còn nợ cậu một lời khuyên. Lão cứ bắt chị phải nghe lão nói và khi nào cậu về thì phải kể lại theo ý lão. Kể xong, lão mới thanh thản ra đi. Đại thể như sau:   

       Cô con dâu lão, khi biết tin chồng chết trận đã bỏ nhà đi. Rồi, vì một món nợ ân tình mà nó gá nghĩa với một đứa du thủ, du thực. Một hôm, nó buột miệng kể về mũi giáo hình búp đa của lão. Mũi giáo này có được là do lão thấy một người bị sét đánh chết ở bờ sông, xác vô thừa nhận. Lão làm phúc đào hố chôn ngay tại chỗ và tình cờ phát hiện được. Nghe đồn, nếu mà cúng khấn thành tâm, xin hướng xuất hành rồi quay mũi giáo, khi nó dừng lại, chỉ hướng nào, đi đánh bạc hướng đó sẽ thắng to. Chính vì lời đồn của giới giang hồ khi đó mà chồng hờ của con dâu lão, rủ một thằng bạn đột nhập vào nhà lão định ăn trộm. Thằng đó lại chính là thằng đã chém vào cẳng tay lão ngày nào. Khi ấy, quá tức giận lão vụt cho thằng đó một gậy, gẫy cả xương quai hàm. Đó cũng là lý do vì sao, lão đi tìm khắp nơi nhưng không phát hiện được dấu vết hung thủ…   
       Khi thằng chồng hờ của nó qua đời, cô con dâu ân hận, hối cải, quay về xin lão tha thứ. Lúc đó lão mới tỏ sự việc. Tuy nhiên, lão có thể tha thứ cho người đã chết nhưng nhất quyết không tha thứ cho cô con dâu cũ, vì nhiều lẽ. Không chỉ vậy, lão còn mang mũi giáo, vật gây phiền toái cho lão, làm lão suýt mất mạng ra giữa sông gửi vào kho binh khí của Hà bá. Nhưng vì tiếng tăm của lão Hoành gắn liền với ngọn giáo nên lão lấy gỗ gọt một mũi giáo khác, sơn phết cẩn thận giống như mũi giáo cũ để trưng bày…   
      Khi đã già yếu, ngẫm nghĩ lại, lão đánh tiếng để con dâu lão về sống chung, hoặc khi lão qua đời thì về sống ở phần đất nhà lão để hương khói. Nhưng cô con dâu quá xấu hổ nên né tránh, không chịu về. Lão đúc kết điều thứ ba muốn khuyên tôi là: Oán thù, nên cởi, không nên thắt. Có thể tha thứ được thì nên tha thứ, kẻo sau này lại hối hận…
      Thú thực, cho đến tận bây giờ, tôi mới tạm hiểu ba điều lão Hoành đã dạy tôi, hai điều lão nói trực tiếp, một điều nhờ người khác nói lại. Tôi chép lại ra đây gửi các bạn, tâm huyết cả đời của một con người để các bạn suy ngẫm.  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét